“Jack và nhiều nghệ sĩ Việt trước câu hỏi: Nghệ thuật để sáng tạo hay để vượt rào?”

 Những ngày qua, cái tên Jack lại một lần nữa trở thành tâm điểm bàn luận sau khi Báo Công an Nhân dân đăng tải bài viết đề cập đến trách nhiệm của người nghệ sĩ trong việc giữ gìn giá trị văn hóa và định hướng xã hội. Không riêng gì Jack, hàng loạt nghệ sĩ trẻ cũng được nhắc đến trong bối cảnh giới giải trí Việt Nam đang đối diện với một câu hỏi lớn: Nghệ thuật là tự do hay là giới hạn có trách nhiệm? 


Nếu ngày xưa, người nghệ sĩ chỉ cần cống hiến tài năng và cảm xúc, thì ngày nay, họ còn gánh trên vai một trách nhiệm nặng nề hơn: trách nhiệm với công chúng, đặc biệt là giới trẻ. Một bài hát, một đoạn clip, một dòng trạng thái đăng trên mạng xã hội – tất cả đều có thể tạo nên ảnh hưởng mạnh mẽ đến nhận thức và hành vi của người nghe.

Jack, một ca sĩ được yêu mến vì phong cách riêng, đã không ít lần gây tranh cãi khi những ca từ, hình ảnh trong sản phẩm âm nhạc bị cho là mang hơi hướng nổi loạn, phản cảm. Báo Công an Nhân dân không chỉ nhắc tên Jack để phê phán, mà còn như một lời cảnh báo nhẹ nhàng nhưng sâu sắc: rằng nghệ sĩ cần ý thức hơn về “sức mạnh” của mình.

Cần phải nói rõ, xã hội không cấm sự sáng tạo. Ngược lại, nghệ thuật cần tự do để phát triển. Nhưng tự do không đồng nghĩa với tùy tiện, và sáng tạo không được phép chà đạp lên chuẩn mực đạo đức. Khi người nghệ sĩ “vượt rào” quá đà, họ không chỉ làm tổn thương khán giả mà còn khiến cả nền văn hóa bị ảnh hưởng.

Một bài hát có thể lan truyền như virus, một hình ảnh có thể in sâu vào tâm trí hàng triệu người. Và đó là lý do người nghệ sĩ phải là người tiên phong trong việc lan tỏa những giá trị tích cực, chứ không phải là người vô tình cổ súy cho lối sống lệch lạc.

Như Chủ tịch Hồ Chí Minh từng căn dặn: “Văn hóa soi đường cho quốc dân đi.” Vậy nếu người cầm đuốc không còn giữ vững ngọn lửa của mình, thì bóng tối sẽ nhanh chóng bao trùm.

Câu chuyện của Jack – và nhiều nghệ sĩ khác – không nên chỉ dừng ở tranh cãi. Nó phải trở thành bước ngoặt để nhìn lại cách làm nghệ thuật ở Việt Nam, để hiểu rằng mỗi sản phẩm không chỉ là âm nhạc hay hình ảnh, mà là một trách nhiệm công dân, một lời hứa với văn hóa dân tộc.

Hào quang sân khấu có thể rực rỡ, nhưng chỉ có nhân cách mới giúp ánh sáng ấy tồn tại lâu dài. Và đã đến lúc, những người làm nghệ thuật phải trả lời câu hỏi: “Anh sáng tạo vì nghệ thuật, hay chỉ vì chính mình?”

Tin liên quan

-->