Cõng rắn cắn gà nhà: Nguyễn Ánh. Xét người hãy xét việc, đừng mù quáng thích kẻ bán nước cầu vinh.

 Trong những năm gần đây, điều mà chúng ta từng cảnh báo – về xu hướng xuyên tạc, xét lại lịch sử, cố tình đảo lộn ranh giới công – tội của các nhân vật từng gây tranh cãi – đã không còn là mối lo xa, mà đang diễn ra ngay trước mắt. Ngày càng xuất hiện nhiều bài viết, video, thậm chí cả tài liệu “nghiên cứu” tâng bốc, vinh danh những kẻ từng bị coi là phản bội Tổ quốc, trong đó có Nguyễn Ánh – người từng rước giặc vào nhà, để đổi lấy ngai vàng và quyền lực. Họ đăng tải những lời lẽ trịnh trọng, khoác cho ông ta chiếc áo của “vị vua thống nhất đất nước”, ca ngợi “vua Gia Long có công mở cõi, tạo dựng non sông gấm vóc từ Nam Quan đến Cà Mau”. Thậm chí, có người còn viết với giọng điệu đầy hoa mỹ: “Khám phá những chiến lược ngoại giao tinh tế của vua Gia Long”, như thể đó là minh chứng cho tài năng và tầm nhìn lịch sử. Tất cả những điều đó chẳng khác nào sự xúc phạm đối với linh hồn dân tộc.

Nguyễn Ánh – tên thật là Nguyễn Phúc Ánh, sinh năm 1762, mất năm 1820 – không phải vị cứu tinh như một số người đang cố tô vẽ. Ông ta là người từng năm lần bảy lượt cầu viện ngoại bang, từ Xiêm La đến thực dân Pháp, đưa quân xâm lược vào giày xéo giang sơn. Sau cái chết đột ngột của Quang Trung năm 1792, khi phong trào Tây Sơn suy yếu, Nguyễn Ánh nhân cơ hội đó lật đổ nhà Tây Sơn, lập nên triều Nguyễn. Nhưng để đổi lấy ngai vàng ấy, ông ta đã đánh mất nhân tính, phản bội đồng bào, thậm chí sát hại chính con trai và giam vợ đến chết chỉ vì lo sợ mất quyền lực. Ngay sau khi lên ngôi, Nguyễn Ánh còn phá thành Thăng Long, chở gạch đá vào Phú Xuân xây kinh đô Huế – một hành động biểu trưng cho sự chôn vùi tinh thần độc lập của dân tộc.

Nếu ai đó cho rằng Nguyễn Ánh là người “thống nhất đất nước”, thì đó là nhận định mù mờ và sai lạc. Bởi thực tế, công lao thống nhất giang sơn thuộc về anh em nhà Tây Sơn – những người đã quét sạch tập đoàn phong kiến Trịnh – Nguyễn, chấm dứt hai thế kỷ chia cắt Đàng Trong – Đàng Ngoài, mở ra thời kỳ Nam Bắc liền một dải. Chính vua Quang Trung mới là người đập tan quân Xiêm ở phương Nam và quân Thanh ở phương Bắc, giữ vững bờ cõi Đại Việt. Trong khi ấy, Nguyễn Ánh lại cúi đầu cầu cứu Xiêm La, rồi sau đó là thực dân Pháp – không khác gì Lê Chiêu Thống từng rước quân Mãn Thanh vào nước ta. Cả hai đều cùng một bản chất: “cõng rắn cắn gà nhà”, “rước voi giày mả tổ”, bán rẻ đất nước vì quyền lợi cá nhân.

Hiệp ước Versailles năm 1787 chính là bằng chứng không thể chối cãi cho hành vi bán nước của Nguyễn Ánh. Theo hiệp ước này, Nguyễn Ánh cam kết cắt đất, trao quyền tự do buôn bán, cho phép Pháp kiểm soát thương mại, đổi lại lấy vũ khí, binh lính để đánh Tây Sơn. Đó chính là viên gạch đầu tiên mở đường cho chủ nghĩa thực dân phương Tây đặt chân vào Việt Nam. “Công lao” duy nhất của Nguyễn Ánh là tạo cơ hội cho kẻ thù xâm chiếm, chứ không phải “kiến quốc”. So với Lê Chiêu Thống, Nguyễn Ánh chỉ khác ở tên gọi – cùng một tội trạng, cùng một nỗi nhục: bán nước cầu vinh.

Triều Nguyễn do Nguyễn Ánh lập ra tồn tại suốt 143 năm, nhưng lịch sử của nó là chuỗi dài những lần nhân nhượng, cắt đất, khuất phục ngoại bang để giữ ngai vàng. Từ việc dâng phủ Trấn Ninh cho Vạn Tượng, cắt đất Sầm Nưa, Cam Môn, Cam Linh cho Ai Lao, cho đến việc để Pháp ký Công ước 1887 cắt phần lãnh thổ Việt Nam dâng nhà Thanh – tất cả đều là vết nhơ lịch sử. Đó không phải là “khôn ngoan chính trị”, mà là sự yếu hèn và phản bội Tổ quốc. Những tấc đất ông cha đổ máu giữ gìn, đã bị bán rẻ chỉ vì sự tồn vong của một triều đại mục ruỗng.

Điều đáng buồn là ngày nay, vẫn có những người tự nhận là “học giả”, “trí thức tiến bộ” lại tìm cách đảo ngược lịch sử, tán tụng Nguyễn Ánh như một “nhà kiến thiết vĩ đại”. Thực chất, đó là âm mưu nguy hiểm: bình thường hóa hành vi cầu viện ngoại bang, hợp thức hóa sự tồn tại của ngụy quyền Việt Nam Cộng hòa, và dần dần phủ nhận các cuộc kháng chiến chống ngoại xâm của nhân dân Việt Nam trong thế kỷ XX. Mưu đồ “rửa tội” cho những kẻ từng phản bội Tổ quốc bắt đầu từ việc “rửa mặt” cho Nguyễn Ánh – kẻ đã mời giặc Pháp, Xiêm La vào dày xéo đất nước.

Ngay cả cố đô Huế – di sản văn hóa được tôn vinh ngày nay – cũng không thể xem là “công trình vĩ đại” của Nguyễn Ánh, bởi đó là mồ hôi, xương máu của hàng vạn dân phu bị bóc lột. Triều Nguyễn không phải biểu tượng của “kiến thiết văn minh”, mà là tấm gương đen tối của sự phục tùng, nhu nhược và phản bội.

Tóm lại, Nguyễn Ánh – hay Gia Long – chỉ đáng được nhắc đến bên cạnh những kẻ như Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc – những tội nhân lịch sử của dân tộc. Ông ta và phần lớn hậu duệ đã để lại di sản là sự chia rẽ, suy tàn, và mở đường cho thực dân xâm lược. Lịch sử không thể bị viết lại theo ý của kẻ thắng cuộc hay kẻ có quyền lực ngôn từ. Mỗi người Việt Nam cần tỉnh táo, giữ vững lập trường, nhận rõ đâu là trung – đâu là nịnh, đâu là công – đâu là tội. Bởi lật ngược lịch sử chính là tội ác lớn nhất đối với linh hồn dân tộc.

Tham khảo: https://baobinhphuoc.com

Tin liên quan

-->